Tin Tổng Hợp

3 bài văn mẫu Kể về một lần em mắc lỗi hay nhất

Đề bài: Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…).

Cuối năm học vừa qua, tôi được nhận phần thưởng Học sinh Xuất sắc. Thầy cô, bạn bè khen tôi, nhưng cũng chính những lời khen đó khiến tôi xấu hổ vô cùng. Đây là những gì đã xảy ra:

Tôi là một học sinh giỏi môn Toán. Bài kiểm tra nào em cũng được 9 điểm, 10 điểm. Mỗi lần cô giáo yêu cầu cho điểm, em đều trả lời rất rõ ràng trước sự thán phục của các bạn trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn bài, tôi chủ quan không học bài cũ. Như thường lệ, giáo viên gọi học sinh lên bảng. Tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi, chắc chắn cô giáo sẽ không gọi tôi đâu. Thế là tôi ngồi thong dong nhìn bầu trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng về trận bóng đá giữa lớp tôi và lớp 6B chiều nay.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra. Cô giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra để làm bài. Tôi có thể làm gì bây giờ? Mỗi khi tôi làm bài, giáo viên thường báo trước cho tôi. Và hôm nay, tại sao lại thế này? Đây đó trong lớp, có tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Hoa ngồi cạnh huých cùi chỏ vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề!

Tôi cảm thấy như thời gian kiểm tra sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc rối bời. Hết giờ, em nộp bài mà lòng vẫn băn khoăn, lo lắng.

Tuần sau, cô giáo trả bài tập về nhà. Như mọi lần, tôi nhận bài từ thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài của em, thấy điểm 3, tim tôi thắt lại. Tôi không để ai nhìn thấy mình và cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc. Vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu hoang mang trong lòng. Đó là một điều chưa từng có. Biết ăn nói thế nào với thầy cô, bạn bè, bố mẹ bây giờ? Tôi quay cuồng suy nghĩ và chợt nảy ra một ý…

Giáo viên gọi ghi điểm vào vở. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh hô: Tám! Cô giáo gọi một bạn khác. Tôi thở phào nhẹ nhõm và thầm nghĩ chắc cô giáo không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém!

Để xóa mọi dấu vết, tối hôm đó, tôi làm lại bài rồi lấy bút đỏ chấm điểm 8 theo nét chữ của cô giáo. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo yêu cầu xem lại bài là cả người tôi như đông cứng lại. May mắn thay, mọi thứ đã trôi qua và tôi nghĩ rằng mình đã quên nó.

Cuối năm em đạt danh hiệu Học sinh Giỏi. Những tràng pháo tay, những lời khen ngợi chân thành, sự hài lòng và tự hào của bố mẹ… Tất cả những điều đó vô tình khơi dậy trong tôi sự dằn vặt và xấu hổ. Tôi không xứng đáng với nó. Tôi muốn nói ra sự thật xấu xí đó nhưng không đủ can đảm.

Xem thêm bài viết hay:  Top 3 bài Cảm nhận về bài thơ Đò Lèn của Nguyễn Duy hay nhất

Thời gian có đẩy lùi mọi thứ, nhưng tiếc nuối vẫn còn đó. Giờ kể lại câu chuyện này, lòng tôi vẫn còn vụn vỡ. Em mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Tôi hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm đó nữa.

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nói dối ông nội, người mà tôi kính trọng nhất. Dù câu chuyện đã lùi vào dĩ vãng nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy áy náy và có lỗi với anh.

Khi tôi học lớp 4, trong lớp tôi mỗi bạn có một bộ đồ chơi riêng mang đến lớp để khoe với nhau, bạn có bộ xếp hình, bạn có búp bê công chúa với chiếc tủ nhỏ xinh, bạn có thú bông. gấu,… Nhưng món đồ chơi yêu thích của em là những hộp slime. Trong hộp sẽ có nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn có slime dẻo với nhiều màu sắc khác nhau. Đôi khi tôi có thể mượn nó từ bạn bè của tôi để chơi, tôi có thể chơi với nó cả ngày mà không chán. Mình rất muốn có một hộp slime như thế cho riêng mình. Tôi quyết định về nhà xin tiền mẹ để mua thứ gì đó mà mình thích. Tuy nhiên, khi tôi hỏi mua, mẹ tôi lập tức phản đối:

– Chơi slime không tốt cho sức khỏe. Bạn có biết có bao nhiêu chất độc hại trong đó không? Hơn nữa, có đồ chơi rồi thì mải chơi, không tập trung học được!

Lúc đó tôi vừa buồn vừa bực, tôi thầm nghĩ: “Chắc tại mẹ không muốn mua cho mình nên mới nói thế. Đồ chơi có hại cho sức khỏe có gì sai đâu”. Kể từ ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ về điều này mãi mãi. Tôi không có tiền tiêu vặt như những bạn khác nên không biết mua đồ chơi cho mình. Tôi chợt nghĩ đến việc xin tiền ông nội để mua đồ chơi. Trong gia đình, anh luôn là người cưng chiều tôi nhất. Tuy nhiên, nếu anh ấy nói mua slime, chắc chắn anh ấy sẽ phản đối giống như mẹ cô ấy. Tôi quyết định nói dối anh là xin tiền đóng học phí ủng hộ học sinh nghèo.

Chiều hôm đó, thấy anh chăm chút mấy chậu cây ngoài ban công, tôi chạy ra đó trò chuyện với anh như bao ngày. Lúc đó tôi cứ trăn trở không biết có nên thực hiện ý định của mình hay không. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định nói dối anh. Vì nghĩ tôi sẽ dùng số tiền đó để hỗ trợ những người bạn gặp khó khăn nên ông ngoại không hỏi thêm mà chỉ vỗ đầu tôi trìu mến.

Khi nó cho tiền tôi không nghĩ gì nữa, chỉ nghĩ mai này có đồ chơi là tôi vui lắm rồi. Ngày hôm sau, tôi chạy ngay đến cửa hàng tạp hóa ở cổng trường để mua một món đồ chơi mà tôi muốn có từ lâu. Hôm đó đi học về, tôi thấy nó đang đánh cờ và nói chuyện với ông già nhà bên. Trong câu chuyện, tôi nghe anh nhắc đến tôi một cách tự hào:

Xem thêm bài viết hay:  [Năm 2022] Tình thương là hạnh phúc của con người xem nhiều nhất (12 mẫu)

– Con bé ngoan lắm ông nội ạ, lúc nhỏ nó đã biết quan tâm giúp đỡ người khác, ngày trước nó xin tiền bạn bè giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn.

Khi nghe ông khen ngợi, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, tôi không xứng đáng với niềm tin và sự tự hào của ông dành cho tôi. Cầm trên tay hộp slime không còn hào hứng như trước. Anh ước gì thời gian có thể quay ngược lại, anh sẽ không lừa dối em như thế nữa.

Lúc đó, tôi vẫn chưa đủ can đảm để tỏ tình với anh vì sợ anh buồn. Dù chuyện xảy ra đã lâu nhưng tôi vẫn muốn cho ông bà và mẹ biết sự thật. Tôi nghĩ cả hai người sẽ tha thứ cho tôi.

Kể từ hôm đó, tôi cất hộp đồ chơi đó vào một góc tủ. Đôi khi tôi lấy nó ra, nhưng không phải để chơi mà để tự nhắc mình không bao giờ nói dối hay chơi nữa. Em phải luôn ngoan ngoãn, cố gắng học tập để không phụ lòng mong đợi của mọi người.

Tôi từng nghe rằng: “Ai trong đời cũng phải biết ơn những thiếu sót của mình”. Ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần mắc sai lầm trong đời. Những sai lầm đó sẽ giúp bạn nhận ra những hạn chế, khuyết điểm của bản thân, giúp bạn có động lực tìm cách khắc phục, để ngày càng hoàn thiện mình hơn. Tôi cũng vậy, tôi đã mắc rất nhiều lỗi lầm khác nhau nhưng lần phạm lỗi với mẹ khiến tôi không thể nào quên được.

Tôi còn nhớ hôm đó là ngày kỷ niệm 15 năm ngày cưới của bố mẹ tôi, cả nhà vô cùng háo hức và náo nức chuẩn bị cho ngày đặc biệt này. Bố mua cho vợ yêu một chiếc nhẫn thật đẹp. Gia đình tôi đã có một bữa tối đầm ấm và vui vẻ. Nhận món quà từ tay bố và được bố cẩn thận đeo nhẫn vào tay, ánh mắt mẹ lấp lánh niềm hạnh phúc vô bờ. Tôi cũng cảm thấy vô cùng hài lòng khi nhìn thấy điều đó. Chiếc nhẫn của mẹ được đính những viên đá quý lấp lánh rất đẹp, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, tôi đã yêu nó. Tôi xin mẹ mặc thử, sau một hồi năn nỉ cuối cùng mẹ cũng chịu cho tôi mặc một chút. Đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, tôi không muốn rời nó và cứ đeo nó cho đến sáng hôm sau, mẹ tôi không để ý nên tôi đã lén mang chiếc nhẫn quý giá đó đến trường.

Tôi hãnh diện khoe với bạn bè, ai nhìn thấy chiếc nhẫn cũng phải ghen tị, còn tôi thì sung sướng và tự hào. Cả ngày cứ thế trôi qua cho đến tối khi tôi về nhà, mẹ tôi đã yêu cầu tôi trả lại chiếc nhẫn cho mẹ. Tôi tiếc hùi hụi đưa tay nhận lại chiếc nhẫn cho mẹ. Trời ạ, trên tay không có gì, chiếc nhẫn biến mất không báo trước. Tôi tái nhợt, tay run lẩy bẩy, mẹ giục tôi đưa xuống bên dưới. Tôi hốt hoảng thực sự, ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn không đứng vững được nữa. tôi nên làm gì? Làm thế nào để bạn nói với mẹ của bạn? Trời ơi sao con vụng về quá, món quà vô giá hôm qua con mới tặng mẹ mà mẹ lại làm mất rồi?…

Xem thêm bài viết hay:  10 bài văn kể về ngày đầu tiên đi học hay nhất – văn mẫu lớp 3

Tôi cố trấn tĩnh, lục lọi trong mớ suy nghĩ hỗn độn, bấn loạn của mình xem nó có thể rơi xuống đâu. Nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Vì thấy lâu quá nên cô ấy chạy lên phòng, thấy tôi ngồi bệt dưới nền nhà, vội chạy lại hỏi. Tôi nức nở không nói nên lời:

– Mẹ ơi, con làm mất chiếc nhẫn bố tặng rồi à? Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ? Tôi xin lỗi.

Trong dòng nước mắt tôi vẫn còn đủ để nhìn thấy gương mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt đượm buồn và những giọt nước mắt lớn đọng lại nơi khóe mi chực rơi. Thấy mẹ tôi càng ân hận và hối lỗi. Chỉ vì tôi, vì bất cẩn, hay khoe khoang mà tôi đã đánh mất món quà mà mẹ rất yêu thích. Dù tôi có van xin thế nào cũng không thể xóa bỏ lỗi lầm đã gây ra với mẹ. Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy tôi và động viên rằng không sao đâu, bố sẽ mua cho mẹ chiếc nhẫn khác. Dù nói ra những lời đó nhưng tôi hiểu mẹ buồn như thế nào.

Bố biết chuyện buồn vô cùng, bữa cơm của gia đình tôi trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. Nhìn bố mẹ như vậy lòng tôi càng thêm ân hận. Tôi quyết định sau khi ăn xong sẽ đi tìm chiếc nhẫn đó. Tôi lật đật leo lên cầu thang, tìm trong cặp, trong hộp bút, trong từng cuốn sổ,…càng tìm càng tuyệt vọng, không tìm thấy chiếc nhẫn đâu cả. Lúc tôi gần như bỏ cuộc thì chợt thấy có ánh đèn sáng ở cửa nhà vệ sinh, tôi chạy vội vào nhà tắm thì thấy chiếc nhẫn nằm đó. Tôi nhảy cẫng lên sung sướng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay. Có thể trong lúc tắm, tay tôi nhỏ hơn chiếc nhẫn nên nó rơi ra mà tôi không biết. Tôi cầm chiếc nhẫn chạy vội xuống trả mẹ. Thấy vậy, cả bố và mẹ đều vui mừng khôn xiết.

Tìm lại được chiếc nhẫn về cho mẹ, tôi cảm thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Đồng thời, qua lần đó, tôi đã rút ra được một bài học cho bản thân. Khi mượn đồ của ai cần phải cẩn thận, nâng niu, giữ gìn như của mình.

Xem thêm các bài văn mẫu về cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, tả người lớp 6 hay khác:

Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:

Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *