Bài văn Phân tích nhân vật Mị trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ hay nhất
Bài giảng: Vợ chồng A Phủ – Cô Thúy Nhàn (giáo viên )
Đề bài: Phân tích nhân vật Mị trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ
Tô Hoài không phải là nhà văn giỏi nhất trong việc phân tích và miêu tả tâm lý nhân vật. Nhưng không thể phủ nhận trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ Tô Hoài đã thực sự khiến người đọc phải kinh ngạc về biệt tài phân tích và miêu tả tâm lý nhân vật một cách tài tình, qua nhân vật Mị. Dưới ngòi bút của ông, từng tầng tâm lý của nhân vật chính đã được mở ra, đồng thời ta cũng thấy được sức sống tiềm tàng, mãnh liệt ở cô gái này.
Cuộc sống của Mị trước khi về nhà thống lí Pá Tra là một cuộc sống khác, dù phải làm lụng vất vả nhưng gương mặt và trái tim Mị vẫn tràn đầy sức sống, yêu đời. Tuy nhiên, khi bị bắt về làm dâu để trừ nợ, cuộc đời cô bước vào những năm tháng đau khổ và đen tối nhất cuộc đời. “Sáng hôm sau, tôi mới biết Mị đang ngồi trong nhà thống lí Pá Tra. Họ nhốt tôi trong phòng. Bên kia bức tường, tiếng nhạc kiếm tiền của những con ma đang nhảy nhót tưng bừng. Người ta thường vui vẻ hạnh phúc khi được gả vào một gia đình giàu có, nhưng Me thì hoàn toàn ngược lại. Cô ấy đã phải chịu đựng một cuộc sống khốn khổ , phải làm lụng vất vả, hơn cả con trâu, con ngựa trong nhà, Mị đã thực sự biến thành nô lệ của gia đình nhà thống lí Pá Tra.
Ngày vào nhà quan tổng đốc, tôi vẫn còn khát khao được sống. Tuy hành động và suy nghĩ của cô là cực đoan nhưng điều đó cho thấy cô không chấp nhận cuộc sống nô lệ, bị áp bức cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng vì thương cha, cô đã vứt bỏ nắm lá, nén đau khổ cho riêng mình, hi sinh tính mạng vì người thân. Sau đó, cuộc đời My thực sự chìm vào bóng tối, ngày qua ngày cô không còn nghĩ đến cái chết, kể cả sau khi cha cô qua đời. Tôi cho rằng mình chỉ như trâu ngựa, ở trong nhà quan tổng đốc còn không bằng, vì họ còn có thời gian nghỉ ngơi, còn tôi làm việc quần quật từ sáng đến tối, năm này qua năm khác. . Nhưng cô ấy không tìm cách trốn thoát, bởi vì cô ấy đã được cung cấp. Sự ngu dốt và mê tín đã làm cho tôi “ở khổ lâu ngày, khổ quen rồi”. Nơi tôi ở chẳng khác nào nhà tù dành cho người: “Căn phòng tối om, đóng kín, có cửa sổ, lỗ vuông cỡ bàn tay. Mỗi lần nhìn ra ngoài đều thấy trăng trắng, chẳng biết là sương hay là nắng”.
Tưởng chừng như con người ấy đã hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống, nhưng trong đêm tình mùa xuân ấy, trái tim nàng bỗng trỗi dậy một niềm khao khát tự do và yêu thương mãnh liệt. Trong không khí mùa xuân, trăm hoa đua nở, cùng với vị cay nồng của rượu ngấm dần vào tâm trạng chai lì của Mị, bỗng tiếng sáo vang lên thật ý nghĩa. Tiếng sáo từ xa, rồi lại gần, rồi chập chờn trong đầu không rời. Lúc đó, thân xác Mỵ thuộc về thực tại nhưng tâm trí cô lại bay về quá khứ, cô sống lại những cảnh tượng của quá khứ. Trái tim bị phong kín lạnh giá tưởng chừng không cách nào vực dậy, nay lại hồi sinh mạnh mẽ. Khát vọng trong Mị bùng cháy rất mạnh mẽ, khát khao ấy được sinh ra trong con người Mị. Tiếng sáo cũng là tác nhân chính khiến Mị nổi loạn, khiến Mễ quyết định ra tay.
Nhưng ở đây có một điểm vô cùng đặc biệt, vừa muốn đi, trong lòng tôi đã có chút do dự. Vì nhà thống lí không cho con dâu ra ngoài nên A Sử năm nào cũng nhốt Mị ở nhà. Giữa họ không có tình yêu, nhưng Tôi chỉ như nô lệ của anh ta. Nhưng khi tình yêu và khát vọng đã trỗi dậy, thì dù tù đày cũng không ngăn nổi bước chân tôi. Cô quyết định dậy “mở đèn, búi tóc, mặc váy hoa treo tường” và chuẩn bị nổi loạn. Nhưng tưởng như cuộc nổi dậy đã thành công thì Mị bị A Sử chặn lại, trói vào cột bằng chính sợi tóc của mình. Tôi bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, thể hiện sự buồn bã và tức giận của tôi. Và dù cho A Sử có trói được thân xác Mị thì cũng không bao giờ trói được thân xác Mị đang phiêu bạt ở một miền đất khác, với mây trời thuở trước… Ý thức lẽ sống, khát vọng tự do đã trở về với Mị.
Sau đêm tình mùa xuân, tôi đắm chìm trong chuỗi ngày sống tưởng như chết. Mãi đến đêm hôm ấy, Mị mới thấy A Phủ bị trói mà nước mắt lăn dài trên má. Họ, những người cùng chung cảnh ngộ, đều là nô lệ của món nợ trí tuệ. Những đêm đầu tiên, Mị vẫn đến chỗ A Phủ đốt lửa, chắp tay, dửng dưng: “Nếu A Phủ là một cái xác đứng đó thì có sao đâu. rằng tôi vẫn ở bên ngọn lửa.” Nàng không hề rung động trước tâm hồn đã bị phong ấn sau đêm tình xuân ấy. Dù được sưởi ấm bằng ngọn lửa lớn nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, bởi sâu thẳm trong trái tim cô vẫn là nỗi cô đơn, một khoảng trống lớn trong lòng không thể lấp đầy. Cho đến khi “Ngọn lửa vừa bập bùng thắp lên, tôi nhòm sang thấy A Phủ vừa mở mắt, một dòng nước mắt long lanh lăn dài trên gò má sạm đen” của A Phủ, lúc bấy giờ. Tôi chỉ chợt tỉnh giấc. Dòng nước mắt ấy đã dạy cho em biết yêu thương những người cùng cảnh ngộ. Cô nhớ mình cũng bị trói, khóc lóc, tuyệt vọng nhưng không có ai lau đi những giọt nước mắt ân hận. Trong chị trỗi dậy một niềm yêu đời, chị tự hỏi tại sao người này phải chết, rồi nhận xét về hoàn cảnh của mình: “Mình là đàn bà, nó đã bắt mình về ngôi nhà ma của nó rồi, mình chỉ biết làm sao thôi. chờ ngày rơi xuống đây… Người đó vì cái gì mà phải chết?” Để rồi Mị đã có một quyết định táo bạo, cởi trói cứu A Phủ.
Rõ ràng, trong hành động của mình, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, cũng đã nghĩ đến hậu quả mà mình sẽ phải gánh chịu. Nhưng lúc ấy, tình yêu thương con người trong cô lại bùng lên, cô đã bình tĩnh và dũng cảm cắt dây cứu A Phủ. A Phủ nam giới giải phóng, tôi vẫn đứng trong bóng tối, vì tôi vẫn sợ những hình phạt mà tôi phải chịu đựng. Nhưng khi nhìn thấy những bước chân loạng choạng của A Phủ chạy đến miền đất tự do, Mị chợt bừng tỉnh và quyết định chạy theo A Phủ lần thứ hai. Đồng thời, tôi giải cứu người khác và giải cứu chính mình. Hành động bất ngờ nhưng vô cùng hợp lý. Điều đó càng chứng tỏ sức sống tiềm ẩn mạnh mẽ ở Mỹ. Đêm ấy ngọn lửa khát khao tự do được xúc tác và bùng cháy dữ dội.
Đọc Vợ chồng A Phủ, ta thấy rõ hơn sức sống tiềm tàng ở một con người. Tưởng chừng như tình yêu cuộc sống đã cạn kiệt nhưng chỉ cần đúng lúc, đúng thời điểm, khát vọng sống ấy sẽ bùng phát thành hành động quyết liệt. Cái hay của truyện còn ở điểm đó. Ẩn sau sức sống tiềm tàng của nhân vật là tấm lòng nhân đạo sâu sắc của Tô Hoài đối với những người nghèo khổ, bất hạnh.
Xem thêm các bài văn mẫu lớp 12 luyện thi THPT Quốc gia:
vo-chong-a-phu.jsp
Các bộ đề lớp 12 khác