Dàn ý Chao ôi Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố mà tìm hiểu họ hay nhất – Ngữ văn lớp 8
Outline Wow Đối với những người xung quanh chúng ta, tốt nhất là chúng ta không nên cố gắng làm quen với họ
Đề bài: “Chà! Còn những người xung quanh ta, nếu ta không cố gắng tìm hiểu họ, ta chỉ thấy họ điên rồ, ngu ngốc, đê tiện, xấu xa, kinh tởm… toàn là những cái cớ để độc ác; tôi chưa bao giờ coi họ là những người đáng thương.” (Nam Cao – Lão Hạc). Hãy chứng minh nhận xét trên qua các nhân vật trong truyện ngắn “Lão Hạc” của Nam Cao.
Bài giảng: Lão Hạc – Cô Phạm Lan Anh (GV )
Outline Wow Đối với những người xung quanh chúng ta, nếu chúng ta không cố gắng làm quen với họ
A. Giới thiệu:
– Giới thiệu tác giả Nam Cao và truyện ngắn Lão Hạc
– Trích lời thầy: “…”
– Khái quát nội dung câu nói: Quan điểm về cách nhìn người: Khi đánh giá về con người, chúng ta cần nhìn bằng cái nhìn thiện cảm, càng khách quan càng tốt.
B. Thân bài:
Luận điểm 1: Nghĩa của câu
– Nhận xét trên là suy nghĩ của ông giáo khi bị vợ nói xấu lão Hạc.
– Ý nghĩa: Quan điểm về cách nhìn nhận, đánh giá con người: Để có thể nhìn nhận, đánh giá một con người, chúng ta cần tìm hiểu họ một cách thấu đáo và nhìn họ bằng con mắt cảm thông, kính trọng.
– Nhận xét này được chứng minh qua con mắt của nhân vật kể về lão Hạc.
Luận điểm 2: Chứng minh
* Cách nhìn của ông giáo lão Hạc
– Dù là bạn thân của thầy nhưng có những lúc thầy chưa hiểu hết về con người và hoàn cảnh của thầy nên bản thân thầy đã có những cái nhìn chưa đúng.
+ Khi lão Hạc thắc mắc về việc bán chó, ông giáo nghĩ: “Con chó là cái quái gì mà lão có vẻ quan tâm thế nhỉ!”. và nói rằng “ông già với con chó vàng của mình đã truyền cho tôi giá trị của những cuốn sách của mình”. Lúc này ông giáo không biết rằng con chó chính là kỷ vật cuối cùng của lão Hạc, là người bạn thân duy nhất đã luôn ở bên ông suốt bao năm tháng. Cho đến khi biết hết mọi chuyện, cô giáo nói: “Bây giờ tôi đã hiểu…”.
+ Khi lão Hạc gửi cho lão mảnh vườn và tiền để làm ma, lão Hạc cũng thấy lão như phát điên và lo lắng: “Bây giờ đang đói mà tiền thì để lại làm gì?”
+ Ngay cả khi nghe Binh Tú nói xấu mình, ông giáo vẫn tin và nghĩ: “Người đáng kính ấy bây giờ cũng đi theo Binh Tú để kiếm miếng ăn sao?” và vội kết luận “Đời đúng là càng ngày càng buồn”
⇒ Bản thân ông giáo cũng đã có những suy nghĩ và kết luận sai lầm khi đánh giá lão Hạc khi chưa tìm hiểu thấu đáo mọi việc.
* Cái nhìn của vợ ông giáo về lão Hạc
– Khi thấy anh gửi tiền đồng ruộng, cô cũng nhìn anh như thằng dở hơi, ngu xuẩn, thậm chí còn mắng anh “Cho nó chết”. Thị không hiểu gì về anh, cộng với cái đói, cái khổ khiến cô trở nên ích kỷ, không thể có chút cảm thông hay thương xót cho hoàn cảnh của anh.
* Góc nhìn của Binh Tú về Lão Hạc
– Vốn là người hiền lành nhưng khi xin được miếng mồi chó của Binh Tư lập tức bĩu môi cho rằng mình “không vừa”. Binh Tú từ bản chất xấu xa của mình để đánh giá lão Hạc. Anh ta nghĩ rằng tất cả mọi người trên đường đi sẽ phải làm điều tồi tệ giống như anh ta.
⇒ Những suy nghĩ của ông giáo là những suy ngẫm về chính cuộc đời và nhân cách của tác giả. Từ cách nhìn nhận, đánh giá về một con người, đến sự cảm thông, thương xót và thấu hiểu của người nông dân, tất cả đã tạo nên nguồn cảm hứng văn học và nhân đạo sâu sắc trong sự nghiệp văn chương của Nam Cao.
C. Kết luận:
– Khẳng định lại ý nghĩa của lời bình: Câu nói của thầy giáo là quan điểm của tác giả về cách nhìn người trong xã hội.
– Liên hệ với những biểu hiện khác của cảm hứng nhân văn, nhân đạo của Nam Cao.
Than ôi cho những người xung quanh ta, nếu ta không cố gắng để hiểu họ – mẫu 1
Không phải ngẫu nhiên mà Nam Cao với tác phẩm “Lão Hạc” của ông đã đưa ra nhiều ý kiến về lão Hạc rồi khéo léo đưa ra quan điểm về cách đánh giá con người, đồng thời cũng quan trọng là sự sáng tạo của ông. !Với những người xung quanh mình, nếu mình không cố gắng tìm kiếm họ, mình chỉ thấy họ thật điên rồ…”. Bằng ngòi bút uyển chuyển tài tình, toàn bộ tác phẩm “Lão Hạc” của ông đã thể hiện quan điểm ấy một cách kín đáo mà sâu sắc đường.
Bản thân lão Hạc, hình dáng bên ngoài khá mâu thuẫn với bản chất bên trong. Vì vậy, để có được hình ảnh lão Hạc đầy sức thuyết phục như hôm nay, hẳn Nam Cao phải có sự đồng cảm sâu sắc với quần chúng lao động.
Mỗi nhân vật trong tác phẩm nhìn lão Hạc bằng một điểm nhìn khác nhau. Vợ ông giáo nhìn lão Hạc chỉ từ một hướng. Khi bà giáo nói về lão Hạc, bà gạt đi: “Cho nó chết! Ai bảo nó có tiền mà khổ. Nó làm nó khổ chứ ai làm nó khổ?”
Vợ ông giáo hiểu biết lão Hạc thật nông cạn! Thị không biết rằng, dành dụm được tiền, sau này không làm liên luỵ đến hàng xóm khi làm ma cho mình. Vì anh biết rằng những người hàng xóm của anh cũng nghèo như anh. Ông là người sống phóng khoáng, sống hôm nay nghĩ đến ngày mai. Tuy nhiên, vợ ông giáo đã hiểu lầm lão Hạc, ông giáo rất buồn nhưng cũng không trách vợ “Vợ tôi không ác nhưng khổ lắm. Rất cụ thể, Nam Cao đưa ra ví dụ: “Người có chân đau đớn. có khi nào quên cái chân đau mà nghĩ đến cái gì khác không?” Ừ, cái chân đau có lúc đỡ, có lúc khỏi, nhưng cái nghèo nó đeo bám người ta. Thảo nào vợ thầy “không nghĩ được đến ai nữa; người ta khởi đầu là một người tốt – vợ thầy cũng vậy, nhưng “bản chất tốt bị che lấp bởi những lo lắng, buồn phiền và ích kỷ”. Vâng, một người như vậy làm. Làm sao tôi có thể hiểu được người khác, nhất là một người phức tạp như Hạc.
Cũng như vợ chồng lão Hạc, Binh Tư cũng là một nông dân. Nhưng không chịu nổi cuộc sống lương thiện để rồi suốt đời nghèo khổ, Binh Tú đã quay mặt về với điều thiện. Từ lâu, Binh Tư đã “không ưa lão Hạc vì lão quá thật thà”. Khi nhìn lão Hạc, Nam Cao cũng để cho một Binh Tư nghĩ về lão: “Nó giả vờ! Thì nó tẩm chì cũng chẳng vừa. Nó chỉ xin mấy cái bả chó mà thôi”. lời nói của Binh Tú, chúng tôi tưởng rằng Binh Tú mới là người hiểu lão Hạc. Nhưng trước cái chết của lão Hạc, ta thấy Binh Tư đã hiểu lão Hạc một cách rất sai lầm. Binh Tu vốn là một gã chuyên dùng bả chó để trốn trộm nên cho rằng người ta dùng bả chó cũng chỉ để làm điều ác như mình. Vậy đấy, vẫn với cái “chân đau”, Binh Tú còn nhìn nhận người qua tướng mạo bên ngoài.
Xuyên suốt câu chuyện là một quá trình tìm hiểu lão Hạc của ông giáo. Kết thúc câu chuyện cũng là những suy nghĩ của phái về lão Hạc nói riêng, và cuộc sống bần cùng của người nông dân nói chung.
Ông giáo, nhân vật “tôi” là người dẫn chuyện, có những nét rất gần gũi với Nam Cao. Tuy “tôi” không hoàn toàn giống Nam Cao nhưng phần nào mang hình mẫu của tác giả. Cũng phải có một quá trình khám phá mới nhận ra lão Hạc. Lúc đầu lão tưởng lão Hạc là con người lầm đường, nói đi nói lại về con chó và con chó ‘trong lòng tôi rất thờ ơ’. Con chó mà thầy thường nhắc đến với một sự trìu mến hiếm có, thầy bảo: “Con chó vàng của lão thật đáng thương biết bao so với tôi là người trân trọng năm cuốn sách tiếp theo qua câu chuyện lão Hạc kể, thầy cũng hiểu lão Hạc hơn một chút : “Bây giờ tôi mới hiểu vì sao lão Hạc không muốn bán con chó vàng của mình” Rồi dần dần, sau khi lão Hạc bán con chó đi, ông giáo hiểu lão Hạc hơn. Khuôn mặt như một cái miếu và đôi mắt ngước lên ngấn lệ” của lão Hạc, ông giáo ôm lão bật khóc. Ông giáo đã rất cảm thông và thương hại lão Hạc và không còn thấy tiếc năm cuốn sách như tre của tôi nữa.” Tuy ông giáo chỉ dừng lại ở sự thấu hiểu và cảm thông với lão Hạc, nhưng ông cũng đã mất hút sau một cuộc nói chuyện khác với lão Hạc. lão Hạc đã hiểu sâu hơn lão Hạc và được lão Hạc nghe lời, nhưng cũng sau khi gửi hết tiền và ruộng vườn cho ông giáo, lão Hạc “chăn khoai”, rồi dần dần “làm được ít, ăn được ít”. miếng ăn, có thầy muốn giúp đỡ lão Hạc nhưng sự giúp đỡ cũng vô ích vì “từ chối tất cả những gì tôi cho. Lão từ chối một cách gần như hách dịch. Và lão dần xa tôi”. Đúng lúc đó, tin từ Binh Tư rỉ tai: “Nó bảo chó nhà nào vô vườn nó… Nó định cho nó ăn một trận, nó đánh với tao. Uống rượu thôi cũng đủ làm thầy lầm tưởng: “Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo chân Binh Tư mà ăn? Và ông đã phải thốt lên: “Đời thật là đáng sống hơn mỗi ngày. buồn”.
Nhưng chẳng bao lâu, trước cái chết của lão Hạc, quan điểm của ông giáo lại khác: “Không! Đời không hẳn là buồn, hay vẫn buồn nhưng buồn theo một nghĩa khác.” Tại sao lão Hạc lại phải chọn một cái chết oan nghiệt như vậy – một cái chết bộc lộ tư cách cao thượng của lão, lão đã chọn một cái chết đau đớn và xót xa như chính cuộc đời mình vậy”, ai biết được vì sao lão lại chết một cách đau đớn và đột ngột như vậy. Chỉ có hai người hiểu. “Nhưng nói có ích gì. Thế thì cuộc đời này vẫn chẳng đáng là bao. Người như lão Hạc sao không được sống hạnh phúc. Lão Hạc bây giờ đáng lẽ phải được quây quần bên con cháu hưởng nốt quãng đời cuối cùng chứ nhỉ. .. lão Hạc, cùng với Các nhân vật trong truyện, giờ đây người đọc mới thực sự hiểu được lão. Lão phức tạp quá! Nhìn bề ngoài, ta không thể hiểu được bản chất bên trong của lão rằng: lão đang nghĩ gì, sẽ làm gì .. Cũng có người hiểu lão Hạc một cách nông cạn như vậy, nhưng tất cả cũng chỉ vì họ bị “đau chân”, đây cũng là một nét độc đáo trong tác phẩm của Nam Cao, khác với chị Dậu trong tác phẩm “Đèn” của Ngô Tất Tố ra”, bà đẹp cả thể xác lẫn tâm hồn và ai nhìn bà cũng thấy bà đẹp; mỗi nhân vật trong “Lão Hạc” đều nhìn nhận về mình với quan điểm riêng chứ không phải ý kiến nào cũng tốt. Nhưng dường như trước cái chết của lão Hạc , ai nấy đều vỡ oà, bởi “Dường như trái tim Nam Cao muốn viết về con người cho con người sâu hơn, rộng hơn những gì ông viết (Kim Lân). Anh cho rằng mỗi con người đều có một góc khuất, và quả thực trong cuộc sống, con người ta đều có những góc cạnh như vậy. Cuối cùng lão Hạc cũng chết – chết “vinh dự” – chết như đã từng sống.
Những người nông dân trong trạng thái viết của Nam Cao cũng rất đa dạng, tốt và xấu. Có những người đến khi chết vẫn giữ nguyên bản chất như lão Hạc. Có những người sống vì người, không màng danh lợi như thầy. Nhưng cũng có người vì quá đau khổ nên “không còn nghĩ đến ai nữa”, sống ích kỷ, sống cho mình như vợ thầy giáo. Và có những con người giữa buổi hoàng hôn của xã hội đương thời đã phải từ bỏ gốc gác nông dân, quay lưng lại với cái thiện như Binh Tú.
“Cái chết dữ như chó dại ấy là cái chết của một người nặng tình nghĩa, khép lại câu chuyện nhưng không đè nặng tôi như cái chết của Chí Phèo…” Nhà giáo Hoàng Thị Thương nói. Nhưng người viết bài này đã khóc thương Lão Hạc của Nam Cao, muốn làm tác phẩm văn học Lão Hạc mà mãi mãi thương tiếc, thương tiếc cho bao nhiêu người cha Việt Nam!
Chà, cuộc sống xã hội này phức tạp quá. Và được sống giữa một xã hội như vậy, chúng ta không thể không “làm quen với những người xung quanh mình”. Trải qua thời gian, nhưng cùng với tác phẩm “Lão Hạc”, quan điểm sống của Nam Cao đã trở thành Bất hủ, và hình tượng lão Hạc vẫn còn mãi trong văn học Việt Nam. Ước gì lão Hạc đi cấp cứu, trở về vườn, ăn cháo ông bà thầy, đón con về!
Xem thêm các bài văn mẫu thuyết minh, phân tích, lập kế hoạch tác phẩm lớp 8:
Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 8 theo từng phần:
lao-hac.jsp
Các bài văn lớp 8 khác