Khoảng khắc vui buồn trong tuổi thơ đáng nhớ (Ý chính – 4 mẫu) – Ngữ văn lớp 8
Nhớ lại một số kỷ niệm vui buồn trong tuổi thơ
-
Bài mở đầu
- Giới thiệu về những kỷ niệm sẽ được kể: những kỷ niệm vui buồn, sự giới thiệu ngắn gọn.
-
Nội dung
a. Kể về kỷ niệm của tôi- Thời gian: Năm lớp 2.
- Địa điểm: Ở nông thôn cùng bà ngoại.
- Tình huống: Bố mẹ cho bà ngoại nuôi tôi một thời gian. Bởi được chiều chuộng và sống thoải mái, khi trở về quê nhà tôi không lễ phép với bà ngoại.
- Vụ việc: Đánh cắp tiền của bà. Khi tôi hối hận và thú nhận, bà không mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo.
b. Cảm xúc của tôi
- Xin lỗi, hối hận và hứa với mình sẽ thay đổi để trở thành người tốt.
-
Kết luận: Cảm nhận về tuổi thơ và những kỷ niệm.
- Tuổi thơ là giai đoạn trong cuộc đời ngây thơ và vô tư của mỗi người. Chúng ta nên trân trọng điều đó.
- Kỷ niệm tuổi thơ của chúng ta sẽ là hành lý cho bước tiếp theo.
Khoảng khắc vui buồn trong tuổi thơ – mẫu 1
Ba mẹ tôi có 3 người con: chị Thu, tôi là Bình, em gái tôi tên Huệ. Gia đình ba mẹ tôi thuộc loại “trung bình khá”. Ba mẹ yêu thương con cái rất nhiều.
Năm nay, tôi là học sinh lớp 8. Chị tôi là sinh viên năm 3 trường Đại học Kinh tế Quốc gia Hà Nội. Chị tôi đã qua đời khi tôi lên lớp 4. Em xinh đẹp, ngoan ngoãn, tôi yêu em rất nhiều. Kể từ ngày em ra đi, tôi đã trải qua nhiều năm đau khổ. Mẹ tôi bị ốm, mất 2-3 năm để hồi phục.
Trong lớp 1, 2, 3, tôi là một học sinh giỏi, được trao giấy khen “Con ngoan của chú Hồ”. Nhưng khi lên lớp 4, đặc biệt từ khi em gái Huệ ốm và đột ngột qua đời, tôi bị sốc, học hành chậm lại, rồi càng ngày càng tồi tệ. Nhiều đêm, tôi mơ thấy em gặp lại. Em từng nói rằng em thật sự muốn có kẹo. Mỗi chiều chủ nhật, tôi lên thăm mộ em, tôi mang theo hai viên kẹo, đặt lên một chiếc lá và đặt lên mộ em. Tôi không đốt hương, chỉ ngồi đó, nước mắt tuôn rơi. Một lần tôi mơ gặp em. Em khóc và nói: “Mẹ và em tìm thấy cho anh một cái áo len màu đỏ trước đấy, anh lạnh lắm!..”. Tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ tôi ngạc nhiên. Mẹ tôi tìm mãi mới thấy áo len của Huệ vẫn còn trong vali.
Giày vải của tôi đã rách và hỏng. Mẹ tôi bị ốm, tôi không dám yêu cầu mẹ mua giày mới cho tôi. Vào mùa đông năm lớp 7, thời tiết rất mưa và lạnh. Giữa đêm tháng mười hai, tôi mơ gặp em một lần nữa. Em hỏi tôi nhiều điều: hỏi về đồ chơi của em, hỏi về con búp bê tóc vàng mà chị Thu mua cho em. Cuối cùng, em thì thầm với tôi: “Anh ơi, em cho anh tiền trong bụng hũ tiền em. Anh dùng tiền đó để mua giày, giày của anh toàn rách rồi!” Tôi kể về giấc mơ đó với mẹ. Mẹ tôi bị sốc. Mẹ tôi tìm mãi để tìm hũ tiền của Huệ. Số tiền trong hũ tiền là 104.000 đồng. Mẹ tôi mua giúp tôi đôi giày vải bằng số tiền còn lại của em.
Trong năm lớp 7, tôi học tốt hơn, nhưng vẫn là học sinh trung bình với hành vi tốt. Kỳ nghỉ hè đó, chị Thu dạy tôi hai tháng môn Toán và Tiếng Anh. Vào lớp 8, sức khỏe của mẹ tôi đã hoàn toàn phục hồi, mẹ vui mừng. Tôi cũng học khá tốt. Đêm lễ Trung thu, tôi mơ gặp em một lần nữa. Tôi dẫn em đi chọn đèn và đập bữa tiệc. Em nói với tôi: “Anh hãy cố gắng học tốt để dạy em!”
Khoảng khắc vui buồn trong tuổi thơ – mẫu 2
Tôi từng nghe một câu nói: “Niềm vui dễ quên, nhưng nỗi buồn khó quên”. Đó là một câu nói rất đẹp và chính xác, ít nhất đối với tôi. Một lần, tôi đã trộm tiền của bà ngoại, đó là một điều rất buồn, mặc dù đã xảy ra lâu rồi, tôi vẫn nhớ và hối tiếc mãi mãi.
Xưa kia, khi tôi học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Là con một, tôi được cha mẹ sủng ái nhiều. Ba mẹ luôn cho tôi những điều tốt nhất, không bao giờ mắng tôi, ngay cả khi tôi làm sai. Vì vậy, tôi không biết sợ gì cả. Năm đó, ba mẹ phải đi làm xa, tôi được gửi đến nhà bà ngoại, một ngôi nhà ở nông thôn, nơi có cánh đồng, vườn rau, những thứ mà tôi chưa từng thấy ở thành phố. Tôi thật ghét nơi này, tôi cũng ghét bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi bà ngoại không phải giàu có lắm, luôn ép buộc bà phải cho tôi những gì tôi yêu cầu. Tôi không biết rằng để có những thứ đó, những ông bà già vẫn phải làm việc vất vả, thậm chí không dám ăn để đưa cho tôi. Nhà bà không có máy lạnh, nên bà cho tôi hai cái quạt điện, còn bà thì dùng quạt mo.
Một ngày, đi ngang qua quán tạp hóa, tôi thấy nhiều đồ ăn vặt mà tôi không có tiền để mua, tôi về nhà trong cơn tức giận và thất vọng, bà gọi vào ăn mà tôi vẫn giận dữ:
- Tôi không muốn ăn!
Bà không mắng, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ai làm hại cháu thế?
Tôi không nói gì, lặng lẽ trèo vào giường. Khi tôi thức dậy vào buổi chiều, tôi thấy không có ai ở nhà, bà ngoại phải đi đâu đó. Bỗng dưng tôi thấy 50.000 đồng dưới gối bà, tôi nghĩ suy một lúc, đột nhiên nhớ tới đồ ăn vặt, liều lĩnh, tôi lấy tiền của bà để mua. Tối đó, tôi thấy bà không hề hay biết, khuôn mặt cười vẫn gọi tôi vào ăn. Dĩ nhiên, đĩa cơm hôm nay có nhiều món ngon, bà nói:
- Cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà cắt con gà và mua một ít tôm nướng cho cháu, bà đã định mua thêm thịt nướng cho cháu nhưng không biết bỏ quên ở đâu mất, mất 50.000 đồng, bà xin lỗi cháu, ngày mai bà sẽ bù cho cháu!
Nghe điều này, góc mắt tôi cay cay, nhiều nỗi hối tiếc tràn về, tôi ôm bà và khóc nức nở, tôi kể cho bà nghe về việc trộm tiền của tôi và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ vỗ đầu tôi và nói:
- Bà biết cháu đã sống ở thành phố đầy đủ rồi, cháu không quen khi đến đây, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà, đừng trộm tiền, điều đó không tốt.
Tôi xin lỗi bà và hứa sẽ nghe lời, không bao giờ trộm tiền hoặc đòi hỏi thêm vì tôi biết bà ngoại yêu thương tôi rất nhiều.
Nhiều năm đã trôi qua nhưng đó vẫn là một kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên khi nhớ về tuổi thơ của mình. Đã lâu rồi tôi không trở về thăm bà ngoại, mùa hè này tôi chắc chắn sẽ trở lại. Tôi biết bà ngoại luôn mong ngóng ngày tôi trở về, tôi phải quay lại để gợi nhớ những kỷ niệm đáng nhớ.
Khoảng khắc vui buồn trong tuổi thơ – mẫu 3
Ồ! Thời gian trôi qua nhanh quá. Chưa kịp vui đùa và thích thú, tôi đã trở thành học sinh lớp 7. Tôi thật nhớ những chuyến đi vui nhộn khi tôi còn là một đứa trẻ. Khi đó, không cần phải nghĩ nhiều và tuổi thơ của tôi là những ngày đáng nhớ.
Cuối cùng một ngày Trung thu, năm tôi 4 tuổi, ngày trước ngày Tết Trung thu, ba mẹ đưa tôi đi mua lồng đèn. Con phố đông đúc người. Với khó khăn, cả gia đình tôi chen chúc vào một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn có màu sắc, hình dạng và thiết kế đa dạng, mắt tôi chao đảo. Ba nói: “Vân! Con chọn một cái đi”. Vậy, con biết chọn cái nào không? Nhìn xung quanh tiệm và sau đó nói rất nhẹ chỉ đủ cho tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. “Sao, chọn nhanh lên nào” – Mẹ tôi thúc giục. Tôi đứng nhìn xung quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện ra một chú bướm màu hồng xinh đẹp, nằm vằn ngay bên cạnh Siêu nhân, con thích màu hồng, thấy nó là con. Chỉ vào nó và yêu cầu mua. Người bán lấy chú Bướm ra cho tôi. Ôi, nó thật đáng yêu. Mặc dù không lớn như chú bướm kia nhưng thực sự gây ấn tượng. Với tôi toàn bộ cơ thể của nó là màu hồng, đôi cánh nhạt hồng, thêm cả lông nhỏ xung quanh thật dễ thương. Hai vịt mịt mắt cong cong cũng thật dễ thương. Nó là một lồng đèn điện, mỗi khi bật công tắc thì nó chạy quanh quẩn, ánh sáng sáng toàn bộ. Tôi thật sự thích nó nhé!
Đêm đó, tôi cảm thấy rất vui. Buổi tối, tôi không thể ngủ. Nằm trên chiếc giường nhỏ, tôi cứ quay qua, quay lại không ngừng. Đầu óc tôi có vô số câu hỏi: “Tết Trung thu là gì?”, “Có vui không?”, … suy nghĩ về nó, cuối cùng tôi đã ngủ. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, tiếng ồn ào to tiếng đều vang lên khắp xóm, như vậy thì ra là các em nhỏ trong xóm đang chuẩn bị cho đêm Tết Trung thu. Khi tôi đi xuống phòng khách, mẹ tôi nắm lấy chiếc váy đỏ và vàng nhạt trong tay, nói: “Vân! Mặc thử xem bộ này có hợp với con không?”. Áo mới, à, đi quá xa rồi. Tôi bỗng yêu thích Tết này. Có đồ chơi mới, có áo mới và có bánh trung thu thơm ngon. Buổi tối, ngõ nghách thường yên tĩnh bỗng náo nhiệt, những đèn lồng của mọi người so điểm tạo nên một bức tranh phong cảnh đầy màu sắc và thú vị. Bài hát Trung thu vang lên, các em nhỏ mang theo đèn lồng chạy quanh xóm. Người lớn phục vụ đồ ăn, trà và bánh gần cửa để ngắm mặt trăng và trò chuyện. Những khoảnh khắc đó vẫn còn in sâu trong lòng tôi.
Hy vọng rằng, những truyền thống văn hóa tuyệt vời này sẽ luôn được tôn trọng và gìn giữ bởi mọi người.
Khoảng khắc vui buồn trong tuổi thơ – mẫu 4
Mọi người đều có một người bạn để chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, để lắng nghe và hiểu. Tôi cũng có một người bạn như thế, nhưng tôi vô tình mất đi nó. Đó là kỷ niệm tuổi thơ buồn nhất mà tôi từng trải qua. Đến hôm nay, tôi luôn hối tiếc mỗi khi nhớ lại.
Người bạn thân nhất của tôi là Nam – một người bạn tốt và quý giá. Nam chơi với tôi từ khi tôi còn bé vì nhà của tôi và nhà cậu ấy sát nhau. Nam luôn nhường nhịn tôi, cũng vì tôi là con gái và chủ yếu vì cậu ấy yêu tôi rất nhiều. Và tôi luôn bắt nạt cậu ấy, luôn chơi xỏ để làm cậu ấy buồn. Mỗi khi hai người cãi nhau, Nam luôn xin lỗi. Thật sự, Nam là một người bạn tuyệt vời.
Nam là một chàng trai điển trai và học giỏi, hơn nữa, cậu ấy rất lịch sự. Trong lớp học, Nam luôn được giáo viên và bạn bè yêu mến. Tôi cũng học rất giỏi và được mọi người yêu thích, nhưng luôn đến sau Nam, có vẻ như cậu ấy giỏi hơn tôi ở mọi thứ. Từ đó, tôi bắt đầu ghen tỵ và căm ghét Nam. Tôi không còn đi học với cậu ấy nữa, không còn đến nhà cậu ấy học như thường lệ và tôi ít nói chuyện với Nam hơn. Cậu ấy dường như biết điều đó, nên cậu ấy thường trò chuyện với tôi, nhưng mỗi lần, tôi tránh né. Một ngày đó, lớp có bài kiểm tra môn Toán, mặc dù tôi đã quyết tâm đạt điểm cao hơn Nam, kết quả cuối cùng chỉ là 9, còn cậu ấy đạt điểm 10. Dù cậu ấy đạt điểm thứ hai cao nhất, giáo viên chỉ tập trung khen ngợi Nam. Điều đó làm tôi càng tức giận hơn. Trên đường trở về, Nam hỏi tôi:
- Tôi có làm gì sai để khiến em tức giận không?
Tôi dừng lại và hét lên giận dữ.
- Em đi mà tự biết, em giỏi hơn tôi ở điều gì, tại sao mọi người luôn chú ý đến em, tại sao em luôn được yêu quý hơn. Em ghét tôi, đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa, tôi không muốn chơi với em.
Ngày học tiếp theo, Nam dường như buồn và không dám tiếp cận hoặc nói chuyện với tôi, và tôi cũng không quan tâm chút nào. Bỗng dưng một ngày, Nam không đến học nữa. Giáo viên thông báo rằng Nam đã đi Đức cùng với bố mẹ, một cảm giác thất vọng xâm nhập vào tâm trí và trái tim tôi. Khi tôi về nhà, tôi nhận được một hộp quà mà cậu ấy yêu cầu mẹ tôi đưa cho tôi vì cậu ấy không dám trao trực tiếp. Trong hộp quà là một con gấu bông – con gấu mà tôi rất thích khi chúng tôi cùng đi chơi mà không có tiền để mua. Có cả một lá thư trong hộp quà: “Người bạn thân nhất của tôi, tôi không hiểu tại sao em ghét tôi, không muốn chơi với tôi, nhưng tôi vẫn yêu em vì em là người quan trọng. Tôi đã đi, em sẽ không thấy tôi nữa, em sẽ vui. Chúc em may mắn trong việc học và thành công. Người bạn của em – Nam”. Sau khi đọc lá thư, nước mắt tôi rơi lần lượt, tôi hối tiếc lắm, chỉ vì tính ích kỷ trẻ con của mình mà tôi đã mất đi một người bạn quý giá. Tôi biết không có gì tôi có thể làm để hối tiếc bây giờ. Tôi im lặng xin lỗi Nam và hy vọng cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Bây giờ, khi tôi nhớ lại, góc mắt tôi cay cay và trái tim hối tiếc vì những gì tôi đã làm. Đó là một kỷ niệm rất buồn đối với tôi, nó sẽ mãi là một bài học lớn đối với tôi. Hy vọng một ngày nào đó, Nam sẽ quay trở lại để tôi có thể nói xin lỗi một cách chân thành: xin lỗi, bạn thân của tôi.