Top 3 bài Phân tích diễn biến tâm trạng nhân vật Mị trong đêm tình mùa xuân hay nhất
Bài giảng: Vợ chồng A Phủ – Cô Thúy Nhàn (giáo viên )
Đề bài: Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của nhân vật Mị trong đêm tình mùa xuân ở Hồng Ngải.
Đề tài Tây Bắc in đậm trong sự nghiệp văn chương của Tô Hoài: “Truyện Tây Bắc”, “Miền Tây”, “Người Giàng Phìn Sa”… Truyện “Vợ chồng A Phủ” mang ý nghĩa của một chiến thắng” của nhà văn Hà Nội này khi ông nhập ngũ vào giải phóng Tây Bắc (1952). Truyện kể về cuộc đời của Mị và A Phủ ở Hồng Ngài trong nhà thống lí Pá Tra và khi ông đi làm du kích ở căn cứ Phiềng Sa. Qua đó, tác giả thể hiện nỗi niềm vùng dậy của người Mèo ở Tây Bắc, một lòng quyết tâm tham gia kháng chiến để giành tự do, yêu thương và hạnh phúc.
Nhân vật Mị là một sáng tạo độc đáo của Tô Hoài. Đêm tình mùa xuân ở Hồng Ngải là tình tiết cảm động nhất, hay nhất của truyện đã thể hiện được khát vọng sống, yêu thương của người con dâu để thoát khỏi nợ nần.
Tôi là đứa trẻ mồ côi, sống với cha già. Em đẹp, tuổi thanh xuân rạng ngời. Vì duyên nợ muôn đời. Mị trở thành con dâu nhà thống lí Pá Tra. Tuổi trẻ của tôi đã bị A Sử, con trai nhà thống lý, lột trần và chà đạp. Tôi khổ như trâu ngựa. Tôi định ăn lá ngón để tự tử, nhưng thương cha già, tôi đành chịu chết. Sống trong đau khổ, tôi gần như vô cảm, “không thèm nói, rút lui như con rùa nuôi trong xó”.
Xuân qua rồi xuân về. Đêm tình xuân Hồng Ngải lại đến. Một không gian tưng bừng. Ngô trên cánh đồng đã được thu hoạch. Gió mạnh và lạnh. Cảnh bản Mèo đẹp hơn. Màu “đỏ vàng” của cỏ ba lá. Trắng, đỏ, thậm chí đỏ, màu tím dịu mát của hoa anh túc vừa nở. Màu sắc “sặc sỡ” của những chiếc váy hoa treo trên mỏm đá xòe ra như cánh bướm. Những “tiếng cười sảng khoái” của lũ trẻ chơi quay. Tiếng sáo rủ bạn cùng chơi. Tiếng chó sủa xa xa… Trước khung cảnh tưng bừng ấy, tôi nghĩ “Một mình mình biết xuân là gì?”. Nhưng đó là một bất ngờ. Những đêm tình mùa xuân ở Hồng Ngải đã hồi sinh, làm sống lại tâm hồn tôi. Tâm trạng và hành động của Mị được Tô Hoài thể hiện một cách tinh tế và giàu cảm xúc.
Trong lúc trai gái, trẻ con tụ tập đánh pao, đánh quay, thổi sáo, thổi sáo, nhảy múa trên sân chơi thì Mị “hú hồn” khi nghe tiếng sáo từ trên đỉnh núi “vang vọng”. Tôi “thì thầm” câu hát của người thổi sáo:
“… Tôi không có con trai hay con gái – Tôi đang tìm người yêu…”. Sau bao nhiêu mùa xuân lặng lẽ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô con dâu của chủ nợ khe khẽ hát?
Tiếng sáo gợi bao kỉ niệm, bừng tỉnh. Tôi lén rót chai rượu, “uống từng bát”. Uống rượu như nuốt hận. Hay uống cho bớt đau? Say “ngất ngưởng”, tâm trạng tôi thay đổi. Tôi hồi tưởng về “sống trong quá khứ”. Tiếng sáo gọi bạn tình “vang” bên tai. Bao kỉ niệm đẹp thời con gái ùa về trong lòng. Tôi thổi sáo rất giỏi… Có rất nhiều người yêu thích. Họ mang nó theo tôi mỗi ngày. Nhớ lại mùa xuân tươi đẹp của thời con gái cho thấy Mị đã được đánh thức. Khát vọng sống như ngọn lửa đã thắp sáng tâm hồn tôi.
Tôi “từ từ bước vào phòng” với tâm trạng “cảm thấy sảng khoái trở lại, trong lòng bỗng vui như những đêm giao thừa mấy hôm trước”. Tôi bừng tỉnh, tự ý thức rằng mình “còn trẻ lắm”, “còn non”. Tôi thèm “em muốn đi chơi”.
Khát vọng sống như ngọn lửa bùng cháy. Tôi uất ức quá! Sự phẫn uất và xót xa cho những số phận trớ trêu và trớ trêu. Bao nhiêu người có gia đình cũng đi chơi Tết. A Sử và Mị “không có lòng với nhau nhưng vẫn phải ở bên nhau!”. Không thể chịu đựng kiếp con dâu đi lừa đảo nợ nần. Tôi muốn ăn lá móng chân cho chết ngay! Hụt hẫng, nước mắt em trào ra, khi tiếng sáo gọi người yêu “còn văng vẳng ngoài phố”. Tâm hồn tôi phức tạp trong quá trình thức tỉnh và nổi dậy. Tôi đang sống trong sự nghịch lý giữa thân phận con dâu đi trừ nợ và niềm háo hức muốn đi chơi Tết. Liệu tôi có dám bứt đứt và cắt đứt sợi dây ma quỷ đang thắt chặt số phận và thân phận của mình để đến với cuộc chơi với tiếng sáo gọi tình?
Mị bước vào căn phòng lần này không phải để nhìn qua cái “lỗ vuông” tưởng chết mà đã hành động mạnh mẽ, trắng trợn trước mặt A Sử khi hắn xuất hiện trong căn phòng không ngừng nghỉ. A Sử thay chiếc áo mới, đeo thêm hai chiếc vòng bạc… để ra ngoài bắt gái về làm vợ. Mình cũng đang chuẩn bị đi Tết đây. Như thử thách. Tôi đã hành động. Thêm một miếng mỡ và đặt nó lên tấm đèn để thắp sáng nó. Quấn tóc lại. Vươn tới chiếc váy hoa. Vẽ thêm một chiếc áo. A Sử nhìn tôi, tôi “không nói” hay không nói gì? Hàng loạt hành động “nổi loạn” của tôi diễn ra liên tiếp khi tiếng sáo đang “tán tỉnh” trong đầu tôi. Tiếng sáo gọi bạn tình như tiếp thêm cho tôi một sức mạnh mới, khơi dậy niềm khát khao tình yêu và hạnh phúc. Khi tôi với tay lấy chiếc váy hoa… đó là lúc tôi thực sự bừng tỉnh, sống lại thời con gái với bao mộng đẹp.
Cuộc kháng chiến Cuộc kháng chiến của tôi đã phải trả giá đắt. Chỉ sau một câu hỏi: “Mày có muốn đi chơi không? A Sử độc ác trói tao vào cột nhà bằng một cái thúng sợi đay. Hai tay tao bị trói bằng dây nịt, tóc quấn vào cột, tao không chịu”. cúi đầu.” , không thể nghiêng đầu nữa.” Thể hiện sự chuyển biến tâm trạng và hành động của Mị trong cảnh Mị bị trói trong một đêm tình mùa xuân, ngòi bút nghệ thuật của Tô Hoài dường như đã “nhập hồn” vào nhân vật. Tôi “đứng im”. Mùi rượu như còn nâng đỡ tâm hồn tôi. Quên đi những thương đau của thực tại, tôi “còn nghe tiếng sáo đưa tôi vào những cuộc chơi, những cuộc chơi”. Anh bước đi, lòng anh ” “Anh không yêu em, đồng tiền rơi – Anh yêu người anh bắt được đồng cân…” Tôi trở về với thực tại đau đớn, tủi nhục “tay chân không cử động được”. thức dậy “nức nở nghĩ mình không bằng ngựa” khi nghe tiếng vó ngựa “gai”, nhai cỏ, tiếng chó sủa xa xa. Tôi nghĩ đến cảnh ân ái của biết bao đôi tình nhân bây giờ” dỡ tường vào rừng chơi.””. Tôi ngừng khóc, khi tỉnh dậy tôi đã trong tình trạng sức lực. Sợi dây thít chặt, đau. Chút men rượu tỏa ra, tôi “lòng thương nhớ”.
Bị trói đứng suốt đêm, tôi “thức dậy” vào lúc bình minh. Chỉ nghe tiếng lửa – Không tiếng – Tôi nghĩ đến những người vợ, người bác, thương những người phụ nữ “dở khóc dở cười vào nhà quan”; thương một người đàn bà bị chồng trói chết trong dinh tổng đốc. Tôi vừa thương mình, thương người, vừa thương thân phận của những người phụ nữ Hồng Ngải “cả đời người chỉ theo vó ngựa của chồng”. Tôi sợ hãi “quậy” xem tôi còn sống hay đã chết. Sợi dây siết chặt “đau từng khúc thịt”.
Nhờ một sự tình cờ mà tôi đã thoát chết trong cái đêm kinh hoàng ấy. Đoạn đêm tình mùa xuân có 3 cảnh. Cảnh Mị âm thầm ngân nga tiếng sáo, lén uống cạn chén rượu. Cảnh My chuẩn bị quần áo đi chơi. Cảnh Mị bị A Sử trói đứng suốt đêm trong phòng. Mỗi cảnh, mỗi chi tiết đều sống động, tiêu biểu cho tấn bi kịch của Mị, của cô con dâu mắc nợ. Đoạn văn đêm tình mùa xuân cho thấy người kể chuyện cảm động, phân tích tâm trạng và hành động của nhân vật một cách tinh tế, sâu sắc. Tiếng sáo gọi bạn tình được Tô Hoài nhắc đi nhắc lại 13 lần đầy ám ảnh, như thức tỉnh, như mời gọi, như trong khát khao được đi chơi Tết, khát khao được sống trong tình yêu, mùa xuân của người con dâu. . nợ quá hạn.
Sự “nổi loạn” của tôi thể hiện sức sống tiềm tàng trong tính cách của tôi mà máu và sự man rợ không thể đánh bại! Mang tình xuân thấm đẫm tình người, Nó đã góp phần làm nổi bật tính cách nhân vật Mị. Nó đã thể hiện một cách cảm động giá trị hiện thực và tinh thần nhân đạo của truyện “Vợ chồng A Phủ”.
Xem thêm các bài văn mẫu lớp 12 luyện thi THPT Quốc gia:
vo-chong-a-phu.jsp
Các bộ đề lớp 12 khác