Top 4 bài Phân tích đoạn trích Người cầm quyền khôi phục uy quyền siêu hay – Ngữ văn lớp 11
Nhan đề: Kẻ thống trị khôi phục uy quyền (trích Những nạn nhân của Victor Hugo) là một đoạn trích tập trung truyền cảm hứng phê phán và thương hại, phê phán sự tàn ác, nhân đạo và lòng thương hại. thương người nghèo khổ. Hãy phân tích đoạn trích để làm rõ, điều đó.
Victor Hugo đã chứng kiến những biến động vĩ đại của nước Pháp trong hầu hết thế kỷ XIX. Ông dần trở thành “nhân vật trung tâm của chủ nghĩa lãng mạn tiến bộ Pháp”. Các tác phẩm của ông đều thấm nhuần tinh thần nhân đạo, điển hình là Les Miserables. Đoạn trích Người nắm giữ cuốn sách khôi phục uy quyền trong tiểu thuyết bất hủ này của Hugo đã thể hiện một cách tập trung và đầy cảm hứng sự phê phán, phê phán sự tàn ác, vô nhân đạo, không có lòng trắc ẩn với những người hoạn nạn.
Tác phẩm Những người khốn khổ (1862) được thai nghén từ năm 1823, trải qua nhiều năm chuẩn bị để cống nạp, đến ngày 21 tháng 5 năm 1X61 mới viết xong. Những thăng trầm của lịch sử đã tác động đến tư tưởng của người viết trong quá trình hư cấu, xây dựng và sửa chữa. Dòng “tiểu thuyết nhân dân”, “bản anh hùng ca của những con người bình thường” này chỉ có thể được hoàn thành trong thời kỳ nhà văn chiến đấu anh dũng cho Công lý và Tự do.
“Chừng nào mà sự thiếu hiểu biết và đau khổ còn tồn tại trên trái đất, thì những cuốn sách như thế này có thể không phải là vô ích” (Hugo). Tác phẩm đã gợi niềm cảm thương vô hạn đối với những người nghèo khổ trong xã hội và cố gắng mở ra con đường giải quyết số phận của họ. Hugo khẳng định rằng chỉ những người khốn khổ mới yêu nhau thật lòng. Tiếng khóc thảm thiết của những đứa trẻ đói khát đã khiến John Van phải đập vỡ kính để lấy trộm một mẩu bánh mì cho bọn trẻ. Fantine mất việc và phải bán tóc và răng để nuôi con nhỏ. Vanjon phải giải cứu Sinniachi khỏi nanh vuốt của triều đình. Họ quên mình vì lợi ích của người khác. Fantine – mẹ con Cosette, Vangian – cha con Coss, tình yêu của Eponin, tình đồng chí của những người dân ở xóm công nhân Anh-xtanh. nghèo khổ và tình cảm nương tựa”, những mối tình cao cả ấy không phải ngẫu nhiên mà ta chỉ thấy ở những con người khốn khổ, bất hạnh. Họ cần phải nổi dậy chống lại trật tự xã hội bất công. Vanjan phải vượt ngục, Fantine phải chống lại Javeve. Và trên hết ,phải cùng đứng về phía cách mạng,-sống chết với kẻ thù.Hugo đã khắc họa những gương mặt không phai mờ,những con người đau khổ nhìn về tương lai,sống động hơn những con người đang sống.Giá trị hiện thực là những con người đang sống là động lực thúc đẩy tác giả miêu tả.
The Ruler Restores Authority là một đoạn trích trong tiểu thuyết Những người khốn khổ của Victor Hugo. “Kẻ thống trị” ở đây ám chỉ nhân vật Giăng Van-giăng hay Jave? Từ lâu, Jave luôn phục tùng thị trưởng, mặc dù có lúc hắn nghi ngờ ông ta chính là tù nhân Giăng Vangiăng. Giờ đây, Giăng Vangiăng đã trở về với tên thật nên tên thám tử “khôi phục” lại uy quyền của mình. Do đó, “người cai trị” có thể được coi là hình ảnh của Đức Giê-hô-va. Nhưng xét đến đoạn trích trong cuốn tiểu thuyết lấp ló đoạn này, thám tử đang trùm Giăng Vangiăng, bỗng phải né tránh để nghe Giăng Vangiăng… người “phục hồi uy quyền” chính là người “phục hồi uy quyền” Giăng Vangiăng . Khả năng thứ hai thuyết phục hơn.
Trong toàn bộ tác phẩm, đặc biệt ở đoạn trích này, nhà văn có ý miêu tả nhân vật Jave như một con ác thú: dáng vẻ của “thú dữ”, “chó hoang”, “con hổ”,… chỉ là “hơi gần gũi với loài người”. ” trong đó đôi khi anh ấy hút thuốc. Ngoại hình, ngôn ngữ, hành động: lúc đầu là tiếng hét “Mau lên! với nhận xét của người kể chuyện: “Không còn là tiếng nói của một người đàn ông, mà là tiếng gầm của một con vật”. Nó vừa gầm lên vừa thôi miên con mồi, “ở yên một chỗ”, phóng về phía con mồi “đôi mắt như lưỡi câu”. Rồi nó lao đến con mồi, ngoạm cổ (ôm cổ) con mồi, nó cười đắc chí nhưng là “nụ cười gớm ghiếc nhe cả hàm răng”.
Người kể cố ý khắc họa “thế giới bên trong” của con thú Yahweh qua thái độ và cách cư xử của hắn đối với người bệnh. Không quan tâm đến người bệnh nặng là Phăng-tin, anh ta cứ la hét trong bệnh xá. Phăng-tin dù gần đất xa trời đến đâu cũng chỉ biết bám lấy sự sống, tưởng rằng ông thị trưởng đã chuộc Cosette về cho em gái mình, anh ta cay độc thốt lên: “Mày đùa đấy!…) thì tốt. thị trưởng, tôi vẫn hy vọng được gặp bạn. thêm thị trường
“Thế giới nội tâm” của con thú Yahweh còn được thể hiện qua thái độ và cách ứng xử của nó trước nỗi đau của tình mẫu tử. Là người, ai đứng trước nỗi đau ấy cũng phải chạnh lòng. Ngược lại, Jave vẫn thờ ơ. Trước tiếng kêu tuyệt vọng của Fantine, Yahweh hét lên: “Bây giờ đến lượt tôi …”
Trước người đàn ông đã chết, anh ta không những không biểu lộ cảm xúc mà còn tiếp tục hét lên: “Đừng vô lễ! Tôi không đến đây để nghe lý lẽ…”
Miêu tả nhân vật Giavê với bản chất loài vật, Victor Hugo muốn phê phán kịch liệt cái xấu xa, vô nhân tính đang có nguy cơ hoành hành trong xã hội.
Đối lập với nhân vật Giavê là nhân vật Giăng Van-giăng. Nhà văn chú ý khắc họa những nét tinh tế trong ngôn ngữ và hành động của Giăng Vanjan đối với Fantine và đối với Jave, tất cả đều nhằm mục đích cứu sống Fantine trong cơn bệnh hiểm nghèo. . Khi Đức Giê-hô-va xuất hiện, chàng biết rằng Ngài sẽ đến bắt chàng, nhưng làm sao chàng có thể yên lòng được? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thay thế câu “Tôi biết bạn muốn làm điều đó” bằng “Tôi biết anh ta đến để bắt tôi”.
Ở phần thứ hai của đoạn văn, khi Phăngtin đã biết sự thật, Giăng Vangiăng muốn nói chuyện thầm lặng, riêng tư với Đức Giê-hô-va. John Van John không sợ Jave mà sợ người phụ nữ bất hạnh không còn sống được bao lâu nữa.
Đến cuối đoạn văn, Giăng Van-giăng thì thầm vào tai Phăng-tin lúc đó đã chết. Người kể chuyện không rõ nhưng ta có thể đoán rằng ông đã thầm hứa với Fantine rằng sau này sẽ tìm cách cứu Cosette cho nàng, John Vanjon đã thực hiện lời hứa đó.
Qua hai nhân vật Fantine và Giăng Vangiăng, V. Hugo đã thể hiện tình yêu thương đối với những con người đau khổ, bất hạnh.
Hai tính cách trái ngược nhau của Giavê và Giăng Vangiăng là hai đại diện đối lập của tình yêu. Nếu như Jave luôn “đa nghi” và có thái độ hách dịch, hách dịch thì Giăng Vangiăng lại là một người đàn ông có trách nhiệm và luôn dành tình yêu thương lớn lao cho những người nghèo khó, thì ở nhân vật Giăng Vangiăng, tồn tại ở đó phẩm chất con người là lẽ sống yêu và quý. Anh có khát vọng xua tan bao cay đắng, bất công nơi những con người khốn khổ bằng tình yêu thương. Với tâm hồn cao thượng ấy, Giăng Van Giang luôn gần gũi với nhiều hoàn cảnh đời éo le. Cách sống của anh đã bảo vệ và nâng đỡ nhiều hoàn cảnh sống tủi nhục. Đối với Giăng Vangiăng, tình người, tình đời thật cao cả. Anh là đại diện cho lý sống vì tình.
Tính cách đó hoàn toàn trái ngược với Jave, một kẻ không có nhân tính. Với thân phận thanh tra, hắn luôn quyền lực, độc ác và gây ra nhiều hậu quả thảm khốc. Cái chết vì tuyệt vọng của Fantine cũng là do sự tàn ác và thiếu lương tâm của Đức Giê-hô-va đã tạo ra xung đột đến mức nàng phải chết.
Trong đoạn trích, nhân vật Phăng-tin xuất hiện với tư cách là một người mẹ nghèo có hoàn cảnh thật éo le. Fantine có một cô con gái là Cosette nhưng số phận đã chia cắt hai mẹ con dẫn đến nỗi đau xé lòng người mẹ. Xuất hiện trong đoạn văn, nhân vật Phăng-tin hiện lên là một người ốm yếu và luôn bủa vây bởi nỗi lo lắng về sứ mệnh của mình cũng như tính mạng của đứa con gái duy nhất. Đặc biệt, trước mặt Đức Giê-hô-va, lời nói và hành động đều thể hiện sự sợ hãi, lo lắng của một người phụ nữ yếu đuối.
Nhà văn đã miêu tả Fantine tuyệt vọng với những cử chỉ của một người sắp chết. Fantine cố gắng chiến đấu với cái chết vì vẫn còn chút sức mạnh của tình yêu thương mà người mẹ dành cho con gái mình. Hành động cuối cùng của người đàn bà đáng thương ấy đã lay động lòng người đọc và để lại ấn tượng ngậm ngùi khó phai. Có được ấn tượng đó là do tác giả đã khắc họa nhân vật bằng tài năng nghệ thuật của mình, khiến nhân vật hiện rõ những nét đau khổ nhất ngay cả trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Vai trò của nhân vật Fantine là góp phần làm cho cốt truyện thêm sâu sắc và hấp dẫn. Xuất phát từ số phận nghiệt ngã và bất công của nhân vật này, ông đã lôi kéo Giăng Vangiăng vào cuộc chơi để rồi nội dung câu chuyện dần thay đổi, Giá như Fantine vĩ đại cũng trở nên ốm yếu và bất lực trước số phận. thì hẳn đã có một Giăng Van-giăng rộng lượng và yêu thương đến thế. Đoạn trích bộc lộ tư tưởng nhân đạo của nhà văn. Qua việc miêu tả các nhân vật, tác giả muốn gửi đến người đọc thông điệp yêu thương. Nhà văn đã bảo vệ lẽ sống đó, qua đó bày tỏ thái độ phê phán những thế lực đã ngăn cản, dập tắt những khát vọng cao cả của con người. – Phăng tin rằng mình đã chết, nhưng trên đôi môi nhợt nhạt của cô vẫn nở một nụ cười. Thực tế là vô lý. Nhưng người duy nhất chứng kiến và phát hiện ra điều đó chính là bà Sempli (bà là người không bao giờ biết nói dối) Kết hợp với chi tiết Giăng Van-giăng thì thầm vào tai Fantine thì đó là một câu chuyện. Ảo tưởng có thể xảy ra.
Người chết mà mặt mũi còn rạng rỡ, đó cũng là điều vô lý. Nhưng khi kể lại câu chuyện này, người kể lại rất cảm động trước tình cảm của Giăng Vangiăng dành cho Phăngtin, và dường như gương mặt người chết tươi tỉnh hẳn lên. Đó cũng là ảo ảnh có thể là thật. Nhà văn đã xây dựng chi tiết này bằng bút pháp rất lãng mạn.
Thông qua câu chuyện đầy éo le, bất công với những tính cách trái ngược nhau, nhà văn muốn gửi đến thông điệp: Cuộc sống khi đối mặt với bất công và tuyệt vọng, con người mới có thể sưởi ấm và đùm bọc con người. nhau bằng tình yêu. Chỉ có tình yêu thương mới đẩy lùi được thế lực hắc ám và thắp lên niềm hi vọng tươi sáng ở tương lai.
Xem thêm các bài văn mẫu về phân tích và lập dàn ý tác phẩm lớp 11:
nguoi-cam-quyen-khoi-phuc-uy-quyen.jsp
Các bộ đề lớp 11 khác